Là một freelancer, tôi phải sử dụng đôi bàn tay để làm việc cật lực với các văn bản, bài viết. 1h nghỉ ngơi ban trưa ư? Câu chuyện ấy chỉ có trong truyền thuyết, đối với những người như tôi, chỉ cần một phút rời khỏi bàn làm việc thì cũng đồng nghĩa với việc ném tiền ra khỏi ví của chính mình thực sự theo nghĩa đen.
1h nghỉ ngơi ban trưa của nghề freelancer được coi là chuyện không tưởng.
Tôi làm việc tự do tại một văn phòng trong nửa tuần, nửa tuần còn lại tôi làm việc tại nhà. Khi ở nhà, tôi nhanh chóng đi vào khu vực, vị trí làm việc. Tất nhiên là trước đó, tôi phải nhanh chóng đưa bọn trẻ đến trường học để không gian hoàn toàn yên tĩnh, giúp mình tập trung.
Tôi có xu hướng ăn những món lành mạnh như salad rau củ tươi, gà nướng… nhưng đôi mắt vẫn dán vào màn hình máy tính kể cả khi ăn. Tôi biết từ khi bị bệnh tiểu đường (sau khi sinh con thứ 2, hiện được 6 tuổi), đây chính là một trong những yếu tố quan trọng giúp tôi di chuyển nhiều hơn sau bữa ăn.
Ở chỗ tôi làm, không một ai rời vị trí để đi ăn trưa.
Khi tôi sinh con và phát hiện mình bị tiểu đường, tôi đã bắt đầu tiến hành tập luyện một chút trong thời gian ăn trưa. Tôi nhận ra đây chính là thời điểm lý tưởng để thực hiện thí nghiệm này cho bản thân. Vào ngày đầu tiên, tôi làm việc ở nhà, sau khi đưa các con đến trường học, tôi đi thẳng vào phòng làm việc. Tôi phải ôm nhiều deadline cho một loạt các câu chuyện và bắt đầu lo lắng. Vào khoảng 1h chiều là thời điểm lý tưởng để tôi có thể cuộn tròn nằm ngủ một giấc nhưng tôi đã bước ra khỏi bàn làm việc, dù là miễn cưỡng. Bên ngoài trời lúc ấy rất lạnh, cảm giác như đóng băng tất cả nên tôi muốn thực hiện đi bộ một vòng thật nhanh chóng.
Nhưng có một điều, vì tôi không bao giờ ra ngoài và về trong ngày (khi tôi đang làm việc ở nhà) nên không thể nhìn thấy những người hàng xóm xung quanh. Do đó, tôi đã dừng lại để trò chuyện với một bà mẹ cũng ra ngoài đi dạo, đẩy theo một chiếc xe đẩy có con nhỏ đang ngủ bên trong.
Tôi nhận thấy mình thích trò chuyện với những người hàng xóm nhiều như thế nào và chúng tôi còn lập kế hoạch đi cà phê với nhau vào tuần sau. Khi trở về nhà, tôi thực sự lo lắng vì mình đã tốn quá nhiều thời gian nhưng tổng cộng cũng chỉ mất 30 phút. Và đặc biệt là tôi cảm thấy mình luôn tràn đầy sinh lực sau cuộc nói chuyện. Thông thường, tôi sẽ tìm đến một tách cà phê sau khi ăn trưa, nơi có không khí trong lành và đi bộ nhờ tác dụng của caffeine.
Tôi đã quyết định ra ngoài tìm rau trộn, gà nướng như một cách nạp nhiên liệu lành mạnh cho cơ thể.
Một vài tuần trôi qua, tôi đã áp dụng những cách này trong liệu trình chăm sóc sức khỏe, sống khỏe với bệnh tiểu đường và nhận thấy thử nghiệm này đem lại những hiệu quả tích cực đáng mong đợi. Tôi nhận ra lợi ích của việc rời máy tính, tập trung hoàn toàn vào bữa ăn, cả khi ở nhà cũng như trên văn phòng. Tôi là một sinh vật của những thói quen (ăn trưa cùng một lúc và có xu hướng ăn các bữa ăn giống nhau trong ngày). Khi làm việc ở nhà, tôi đi dạo xung quanh khu phố tập thể dục. Và khi đến văn phòng, tôi cũng dạo bước xung quanh cả cửa hàng tạp hóa khổng lồ trước khi mua được món ăn cho mình.
Tôi nhận thấy rằng không làm việc vào ban trưa sẽ giúp cơ thể mình lại tràn đầy năng lượng. Tôi thích hương vị cà phê ngọt ngào trong những cửa hàng tạp hóa và nhớ nhung những bước chân trên tuyết giòn tan. Tôi yêu âm thanh ấy như một đứa trẻ. Những cái deadline đáng sợ, sự căng thẳng trong công việc được đẩy lùi. Khái niệm một phút rời bàn làm việc đồng nghĩa với vứt đi một món tiền cũng không còn tồn tại trong đầu óc tôi, và thêm thấm thía "có sức khỏe là có tất cả".
Cho đến thời điểm hiện tại, tôi đã thử nghiệm những thói quen này trong nhiều tuần. Tôi cảm thấy mình không còn dừng lại công việc trong ngày khi còn sớm. Trọng lượng cơ thể giảm đi, tôi thực sự cảm thấy khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần. Và thực sự, đó chính là điều mà một bệnh nhân tiểu đường như tôi mong muốn nhất.
(Nguồn: Pre)