Thứ Năm, 12 tháng 7, 2018

Căn bệnh phổ biến khiến chàng trai 18 vẫn phải đóng bỉm quanh năm

Chàng trai 18 tuổi luôn lo ngại, nếu thiếu thuốc, anh có thể "tè dầm" bất cứ lúc nào.

Seb Cheer, 18 tuổi, đến từ ĐH Leeds, Cardiff , Anh đã phải dùng thuốc liên tục để kiểm soát chứng bàng quang tăng hoạt của mình.

Tình trạng này khiến cho cơ bàng quang của Seb hoạt động tự phát, mất kiểm soát dẫn đến sự thôi thúc đi tiểu. Seb đã phải chịu đựng chứng bàng quang tăng hoạt suốt cả tuổi thơ.

Khi còn là một đứa trẻ, Seb vẫn phải đeo bỉm cho tới khi lên 7 và phải thay quần áo thường xuyên khi học tiểu học do tiểu dầm.

Mẹ của anh, bà Brenda, một điều dưỡng nhi khoa chuyên chăm sóc cho những người trẻ bị các rối loạn về bàng quang và ruột đã thông báo cho nhà trường về tình trạng của con trai và đề nghị họ cho phép anh ra khỏi lớp đi vệ sinh bất cứ khi nào anh cần. 

Căn bệnh phổ biến khiến chàng trai 18 vẫn phải đóng bỉm quanh năm
Seb Cheer đã phải đóng bỉm suốt 18 năm nay


Khi Seb lên trung học, anh được uống thuốc và các giáo viên cũng được mẹ anh thông báo về tình trạng của anh nên chưa bao giờ Seb bị trêu trọc.

"Nếu không có thuốc, tôi có nguy cơ tiểu dầm ra giường. Tình trạng này dễ đối phó khi ở nhà vì giường của tôi được trang bị thấm hút đặc biệt. Nhưng khi tôi ở cùng bạn bè hoặc khi đi cắm trại, đó có thể là vấn đề lớn", Seb tâm sự.

Tuy nhiên ngay cả khi dùng thuốc, Seb cũng phải điều chỉnh lối sống để không ảnh hưởng tới liều lượng, nghĩa là anh không thể uống rượu bia 1 tiếng trước hoặc 8 tiếng sau khi uống thuốc, điều này không phải lúc nào cũng được tuân thủ tốt với đời sống của sinh viên.

Chứng bàng quang tăng hoạt của Seb không chỉ ảnh hưởng tới anh vào ban đêm. Chàng sinh viên báo chí cũng phải tránh tiểu dầm vào ban ngày. Hiện tại, Seb đang cố gắng giảm sự phụ thuộc của mình vào thuốc.

 

'Tôi bắt đầu bỏ thuốc từ năm ngoái. Tôi đã tiểu dầm khá nhiều lần khi mới bỏ thuốc nhưng cuối cùng bộ não của tôi đang bắt đầu phát huy vai trò", Seb nói.

Seb không phải là trường hợp duy nhất, theo Hội Sức khỏe bàng quang Anh, ước tính trong 10 trẻ ở độ tuổi đến trường có 1 trẻ vẫn tiểu dầm, 6 người lớn thì có 1 người có triệu chứng này. 

Nguyên Hạ (Theo Dailymail)

Tôi bị tiểu tiện không tự chủ nên thường xuyên phải sử dụng túi tiểu, rất phiền toái. Tôi phải làm sao?

20 năm nay, tuần nào chị cũng lên thăm chồng nhưng không dám ngủ lại qua đêm chỉ vì căn bệnh khó nói của mình.

Đảm bảo dinh dưỡng, tập tăng sức mạnh cơ sàn chậu, đến cơ sở y tế để có hướng điều trị, không quên "trợ thủ" băng thấm tiểu … là những điều phụ nữ cần lưu ý để chứng bệnh khó nói không ảnh hưởng đến cuộc sống, công việc.

Sau ăn thịt bò khô, bé H. thấy chóng mặt, buồn nôn, sốt nhẹ, đi tiểu màu đỏ, da nhợt nhạt dần.

 

Bài đăng phổ biến